Welcome to ACCP1003 Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Welcome to ACCP1003 Forum

Let's share and have fun !
 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Những bài học cuộc sống

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
nhiop

nhiop


Tổng số bài gửi : 6
Join date : 13/04/2010
Đến từ : HCMC

Những bài học cuộc sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Những bài học cuộc sống   Những bài học cuộc sống I_icon_minitimeFri May 14, 2010 11:56 am

STONE SOUP
SÚP ĐÁ


Many years ago three soldiers, hungry and weary of battle, came upon a small village.

Nhiều năm về trước có 3 người lính, vừa đói vừa mệt trở về từ chiến trường, đến một ngôi làng nhỏ.

The villagers, suffering a meager harvest and the many years of war, quickly hid what little they had to eat and met the three at the village square, wringing their hands and bemoaning the lack of anything to eat.

Những dân làng, bị ảnh hưởng nặng vì vụ mùa thất bát và nhiều năm dài chiến tranh, liền mang giấu số thức ăn ít ỏi mà họ đang có. Họ ra gặp ba người lính ở sân làng, bắt tay chào hỏi và than vãn rằng họ đang thiếu cái ăn.


The soldiers spoke quietly among themselves and the first soldier then turned to the village elders.

Ba người lính quay ra to nhỏ với nhau một chút và rồi người lính đầu tiên nói với những già làng.

"Your tired fields have left you nothing to share, so we will share what little we have: the secret of how to make soup from stones."

“Những đồng ruộng còm cõi đã khiến mọi người không có gì để chia sẻ cùng chúng tôi, vì vậy chúng tôi sẽ chia sẻ những gì ít ỏi mà chúng tôi có: bí quyết để nấu món súp từ những viên đá."

Naturally the villagers were intrigued and soon a fire was put to the town's greatest kettle as the soldiers dropped in three smooth stones.

Dĩ nhiên người dân làng cảm thấy rất tò mò và ngay khi họ mang một chiếc nồi lớn nhất trong làng ra và nhóm lửa lên, những người lính thả vào đó ba viên đá nhẵn.

"Now this will be a fine soup", said the second soldier; "but a pinch of salt and some parsley would make it wonderful!"

"Bây giờ chúng ta sẽ có một nồi súp ngon”, người lính thứ hai nói; “nhưng nếu có một chút muối và một số rau mùi tây sẽ làm nó tuyệt vời hơn!"

Up jumped a villager, crying "What luck! I've just remembered where some's been left!"

Một người dân nhảy cẫng lên nói “May quá! Tôi vừa nhớ chỗ để chúng ở đâu rồi!"

And off she ran, returning with an apronful of parsley and a turnip.

Và bà ta chạy đi, khi trở lại bà đựng đầy rau mùi tây và củ cải trong chiếc tạp dề của mình.

As the kettle boiled on, the memory of the village improved: soon barley, carrots, beef and cream had found their way into the great pot, and a cask of wine was rolled into the square as all sat down to feast.

Khi nồi nước sôi lên, thì người dân cũng nhớ ra nhiều thứ: nào lúa mạch, cà rốt, thịt bò và kem cũng được mang đến cho vào chiếc nồi to và một thùng rượu cũng được lăn vào trong sân khi tất cả mọi người ngồi xuống để thưởng thức món súp.

They ate and danced and sang well into the night, refreshed by the feast and their new-found friends.

Họ ăn uống và múa hát suốt đêm, tâm hồn vui vẻ trở lại nhờ bữa tiệc và những người bạn mới.

In the morning the three soldiers awoke to find the entire village standing before them.

Vào buổi sáng, khi ba người lính thức dậy thì thấy toàn bộ dân làng đang đứng trước mặt họ.

At their feet lay a satchel of the village's best breads and cheese.

Dưới chân họ là một túi bánh mì và phô-mai ngon nhất của làng.

"You have given us the greatest of gifts: the secret of how to make soup from stones", said an elder, "and we shall never forget."

“Các bạn đã mang đến cho chúng tôi món quà tốt nhất: bí quyết để nấu súp từ những viên đá ", một già làng nói, "và chúng tôi sẽ không bao giờ quên."

The third soldier turned to the crowd, and said: "There is no secret, but this is certain: it is only by sharing that we may make a feast".

Lính thứ ba quay mặt về đám đông và nói: "Chẳng có bí quyết nào cả, nhưng chắc chắn một điều rằng: chỉ khi chia sẻ cùng nhau thì chúng ta mới có được niềm vui”.

And off the soldiers wandered, down the road.

Và những người lính rong ruổi lên đường.
Về Đầu Trang Go down
nhiop

nhiop


Tổng số bài gửi : 6
Join date : 13/04/2010
Đến từ : HCMC

Những bài học cuộc sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những bài học cuộc sống   Những bài học cuộc sống I_icon_minitimeSat May 15, 2010 8:24 am

THE APPLE TREE
CÂY TÁO


A long time ago, there was a huge apple tree. A little boy loved to come and play around it everyday. He climbed to the tree top, ate the apples, took a nap under the shadow. He loved the tree and the tree loved to play with him. Time went by the little boy had grown up and he no longer played around the tree everyday.

Ngày xửa ngày xưa, có một cây táo khổng lồ. Một cậu bé thích đến chơi quanh quẩn với nó hàng ngày. Cậu bé leo lên ngọn cây, ăn táo, ngủ trưa dưới bóng râm. Cậu yêu cây táo và cây táo thích chơi với cậu. Thời gian qua đi cậu bé nay đã lớn và không còn chơi quanh quẩn bên cây táo mỗi ngày nữa

One day, the boy came back to the tree and he looked sad. "Come and play with me," the tree asked the boy. "I am no longer a kid, I don't play around trees anymore." The boy replied, "I want toys. I need money to buy them." "Sorry, but I don't have money... but you can pick all my apples and sell them. Then you will have money." The boy was so excited. He grabbed all the apples on the tree and left happily. The boy never came back after he picked the apples.

Một hôm nọ, cậu quay về cây táo và trông có vẻ buồn rầu. "Đến chơi với tôi nào," cây táo yêu cầu cậu bé. "Tôi không còn là con nít nữa, tôi cũng không chơi với cái cây nào nữa." Cậu bé trả lời, "Tôi muốn có đồ chơi. Tôi cần tiền để mua chúng." "Xin lỗi, nhưng tôi không có tiền ... nhưng cậu có thể hái tất cả quả táo của tôi và bán chúng. Sau đó cậu sẽ có tiền." Cậu bé vô cùng phấn khởi. Nó gom hết tất cả những quả táo trên cây và vui vẻ bỏ đi. Cậu bé không bao giờ trở lại sau khi hái hết nhựng quả táo.

The tree was sad. One day, the boy returned and the tree was so excited. "Come and play with me" the tree said. "I don't have time to play. I have to work for my family. We need a house for shelter. Can you help me?" "Sorry, but I don't have a house. But you can chop off my branches to build your house." So the boy cut all the branches of the tree and left happily. The tree was glad to see him happy.

Cây táo buồn. Một hôm nọ, cậu bé trở lại và cái cây rất hồ hởi. "Đến chơi với tôi đi" cây táo nói. "Tôi không có thời gian để chơi đùa. Tôi phải làm việc nuôi gia đình tôi. Chúng ta cần nhà để ở. Ông có thể giúp tôi được không?" "Xin lỗi, nhưng tôi không có nhà. Nhưng cậu có thể những nhánh cây của tôi để xây nhà cho cậu." Vì thế cậu bé chặt tất cả các nhánh cây và vui vẻ bỏ đi. Cây táo vui mừng khi nhìn thấy cậu bé hạnh phúc.

The tree was again lonely and sad. One hot summer day, the boy returned and the tree was delighted. "Come and play with me!" the tree said. "I am sad and getting old. I want to go sailing to relax myself. Can you give me a boat?" "Use my trunk to build your boat. You can sail far away and be happy." So the boy cut the tree trunk to make a boat. He went sailing and never showed up for a long time.

Cây táo lại cô đơn và buồn rầu. Một ngày mùa hè oi bức nọ, cậu bé trở lại và cây táo rất vui mừng. "Đến chơi với tôi nào!" cây nói. "Tôi buồn và giờ đã già rồi. Tôi muốn ra khơi để thư giãn. Ông có thể cho tôi một con tàu được không?" "Hãy lấy thân của tôi để làm tàu cho cậu nhé. Cậu có thể giong thuyền ra khơi xa và vui vẻ." Vì vậy cậu chặt thân cây để làm tàu. Cậu giong thuyền ra khơi và không xuất hiện trong một thời gian dài.

Finally, the boy returned after he left for so many years. "Sorry, my boy. But I don't have anything for you anymore. No more apples for you..." the tree said. "I don't have teeth to bite" the boy replied. "No more trunk for you to climb on", "I am too old for that now," the boy said. "I really can't give you anything ... the only thing left is my dying roots" the tree said with tears. "I don't need much now, just a place to rest. I am tired after all these years." The boy replied. "Good! Old tree roots is the best place to lean on and rest. Come, Come sit down with me and rest." The boy sat down and the tree was glad and smiled with tears.

Cuối cùng, cậu bé trở về sau khi đã bỏ đi nhiều năm. "Xin lỗi, cậu bé của tôi. Nhưng tôi không còn bất cứ thứ gì cho cậu nữa. Không còn quả táo nào nữa cho cậu..." cây nói. "Tôi cũng không còn răng để nhai" cậu bé trả lời." "Không còn thân cành để cậu leo trèo", "Tôi giờ đã quá già để làm việc ấy" cậu bé nói. "Tôi thật sự không thể cho cậu bất cứ thứ gì nữa ... điều duy nhất còn lại là nhúm rễ sắp chết này của tôi " cây táo nói trong nước mắt. "Tôi không cần gì nhiều bây giờ, chỉ là một chỗ để nghỉ ngơi. Tôi đã quá mệt mỏi sau bao năm" cậu bé trả lời. "Tốt! Rễ cây già nua là nơi tốt nhất để tựa vào và nghỉ ngơi. Đến đây, hãy đến ngồi xuống với tôi và nghỉ ngơi nhé. " Cậu bé ngồi xuống và cây táo vui mừng và mỉm cười trong nước mắt.

This is a story for everyone. The tree is our parent. When we were young, we loved to play with Mom and Dad. When we grew up, we left them only come to them when we need something or when we are in trouble. No matter what, parents will always be there and give everything they can to make you happy. You may think the boy is cruel to the tree but that is how all of us are treating our parents.

Đây là câu chuyện cho tất cả mọi người. Cây táo là ba mẹ của chúng ta. Khi chúng ta còn nhỏ, chúng ta thích chơi với Ba Mẹ. Khi chúng ta lớn lên, chúng ta bỏ họ mà đi và chỉ quay về với họ khi ta cần cái gì đó hoặc khi ta đang gặp khó khăn. Bất kể điều gì, ba mẹ sẽ mãi ở đó và cho hết mọi thứ mà họ có thể để làm bạn hạnh phúc. Bạn có thể nghĩ cậu bé độc ác với cây táo nhưng đó là cách tất cả chúng ta đang đối xử với ba mẹ mình.
Về Đầu Trang Go down
nhiop

nhiop


Tổng số bài gửi : 6
Join date : 13/04/2010
Đến từ : HCMC

Những bài học cuộc sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những bài học cuộc sống   Những bài học cuộc sống I_icon_minitimeMon May 17, 2010 9:14 am

I WISH YOU ENOUGH! (by Bob Perks)
TÔI CHÚC BẠN ĐỦ!


I never really thought that I'd spend as much time in airports as I do. I don't know why. I always wanted to be famous and that would mean lots of travel. But I'm not famous, yet I do see more than my share of airports.

Tôi thực sự không bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian ở các sân bay như vậy. Tôi không hiểu lý do vì sao lại thế . Tôi luôn muốn được nổi tiếng và điều đó nghĩa là sẽ đi lại nhiều. Nhưng tôi không nổi tiếng, tuy vậy tôi đã thấy được nhiều thứ hơn là trải nghiệm của tôi về sân bay.

I love them and I hate them. I love them because of the people I get to watch. But they are also the same reason why I hate airports. It all comes down to "hello" and "goodbye."I must have mentioned this a few times while writing my stories for you.

Tôi yêu thích chúng và tôi cũng ghét chúng. Yêu thích là vì ở đó tôi có thể nhìn ngắm được nhiều người. Nhưng đó cũng lý do tại sao tôi ghét sân bay. Tất cả xuất phát từ những tiếng "xin chào" và "tạm biệt." Tôi chắc đã đề cập chi tiết này vài lần khi viết những câu chuyện của tôi dành cho bạn.

I have great difficulties with saying goodbye. Even as I write this I am experiencing that pounding sensation in my heart. If I am watching such a scene in a movie I am affected so much that I need to sit up and take a few deep breaths. So when faced with a challenge in my life I have been known to go to our local airport and watch people say goodbye. I figure nothing that is happening to me at the time could be as bad as having to say goodbye.

Tôi thường gặp khó khăn lớn khi phải nói lời từ biệt. Ngay khi tôi viết bài này tôi cảm nhận được trái tim tôi đang đập mạnh trong lồng ngực. Nếu tôi đang theo dõi cảnh tương tự trong phim tôi cũng xúc động mạnh đến nỗi tôi cần ngồi dậy và hít vài hơi thở sâu. Vì thế khi đối mặt với một thử thách trong cuộc sống, ai cũng biết tôi sẽ đến sân bay địa phương của chúng tôi và nhìn ngắm người ta nói lời từ biệt với nhau. Tôi nghĩ rằng không có chuyện gì đã đang xảy đến với tôi vào lúc đó lại có thể tồi tệ bằng việc phải nói lời chia tay.

Watching people cling to each other, crying, and holding each other in that last embrace makes me appreciate what I have even more. Seeing them finally pull apart, extending their arms until the tips of their fingers are the last to let go, is an image that stays forefront in my mind throughout the day.

Nhìn mọi người bám víu nhau, khóc, và ôm nhau lần cuối cùng làm tôi trân trọng hơn những gì tôi đang có. Thấy họ cuối cùng rời nhau ra, nhoài cánh tay ra đến khi những đầu ngón tay chạm nhau lần cuối cùng để rời xa nhau, là một hình ảnh cứ lẩn quẩn trong tâm trí của tôi suốt ngày hôm đó.

On one of my recent business trips, when I arrived at the counter to check in, the woman said, "How are you today?" I replied, "I am missing my wife already and I haven't even said goodbye."

Vào một chuyến công tác gần đây của tôi, khi tôi đến quầy đăng ký, một người phụ nữ chào hỏi tôi "Hôm nay anh có khoẻ không?" tôi đáp "Tôi đã thấy nhớ vợ của tôi rồi và thậm chí tôi còn chưa nói câu tạm biệt với cô ấy."

She then looked at my ticket and began to ask, "How long will you...Oh, my God. You will only be gone three days!" We all laughed. My problem was I still had to say goodbye.

Sau đó cô ấy rồi nhìn vé của tôi và bắt đầu hỏi, "Bao lâu anh sẽ ... Ồ, Chúa ơi. Anh đi trong ba ngày thôi mà!" Tất cả chúng tôi đều cười. Vấn đề của tôi là tôi vẫn phải nói lời chia tay.

But I learn from goodbye moments, too.

Nhưng tôi còn học được từ những giây phút chia li ấy nữa.

Recently I overheard a father and daughter in their last moments together. They had announced her departure and standing near the security gate, they hugged and he said, "I love you. I wish you enough." She in turn said, "Daddy, our life together has been more than enough. Your love is all I ever needed. I wish you enough, too, Daddy."

Gần đây tôi nghe lỏm được cuộc nói chuyện của một người bố và đứa con gái trong giờ phút cuối cùng của họ với nhau. Người ta đã thông báo giờ khởi hành của cô gái ấy và khi đứng gần cổng an ninh, họ ôm nhau và ông ấy đã nói, "Bố yêu con. Bố chúc con đủ." Cô ấy đáp lời "Bố, cuộc sống của chúng ta còn nhiều hơn là đủ. Tình yêu của bố là tất cả những gì con cần. Con cũng chúc bố đủ nhé"

They kissed and she left. He walked over toward the window where I was seated. Standing there I could see he wanted and needed to cry. I tried not to intrude on his privacy, but he welcomed me in by asking, "Did you ever say goodbye to someone knowing it would be forever?"

Họ hôn nhau và cô ấy rời đi. Ông ấy đi qua phía cửa sổ nơi tôi đang ngồi. Đứng ở đó tôi có thể thấy ông ấy muốn và cần khóc. Tôi cố không xen vào sự riêng tư của ông nhưng ông ấy chào tôi và hỏi, "Có bao giờ cậu nói lời từ biệt với ai đó mà biết rằng sẽ không bao giờ còn gặp lại nhau không?"

"Yes, I have," I replied. Saying that brought back memories I had of expressing my love and appreciation for all my Dad had done for me. Recognizing that his days were limited, I took the time to tell him face to face how much he meant to me.

Tôi trả lời là có. Khi nói ra điều này gọi nhớ lại ký ức trong tôi về sự bày tỏ tình yêu và trân trọng tất cả những gì bố tôi đã làm cho tôi. Khi nhận thấy là thời gian của ông ấy không còn dài nữa, tôi đã dành thời gian để nói trực tiếp cho bố tôi nghe rằng ông ấy có ý nghĩa biết bao đối với tôi.

So I knew what this man experiencing.

Vì thế mà tôi hiểu được những gì người đàn ông này đang trải qua.

"Forgive me for asking, but why is this a forever goodbye?" I asked.

"Hãy bỏ quá cho câu hỏi của tôi, nhưng tại sao đây lại là lần chia tay mãi mãi?" tôi hỏi.

"I am old and she lives much too far away. I have challenges ahead and the reality is, the next trip back would be for my funeral," he said.

"Tôi già rồi mà con bé lại sống xa xôi quá. Tôi sắp đương đầu vài thử thách phía trước và thực tế là, chuyến trở về lần nữa của nó sẽ là cho đám tang của tôi," ông ấy đã nói.

"When you were saying goodbye I heard you say, "I wish you enough." May I ask what that means?"

"Khi ông đang nói lời chia tay, tôi có nghe ông nói là "Bố chúc con đủ." Cho phép tôi hỏi nó có ý nghĩa gì vậy?"

He began to smile. "That's a wish that has been handed down from other generations. My parents used to say it to everyone." He paused for a moment and looking up as if trying to remember it in detail, he smiled even more."When we said 'I wish you enough,' we were wanting the other person to have a life filled with just enough good things to sustain them," he continued and then turning toward me he shared the following as if he were reciting it from memory.

Ông ấy bắt đầu mỉm cười. "Đó là lời cầu chúc mà đã truyền từ nhiều thế hệ khác. Cha mẹ của tôi thường hay nói như thế với tất cả mọi người." Ông ấy ngừng trong chốc lát và nhìn lên như thể cố nhớ cho thật chi tiết, rồi lại mỉm cười tươi hơn nữa. "Khi chúng tôi đã nói 'tôi chúc bạn đủ,' chúng tôi đang muốn người kia có cuộc sống với những điều tốt đẹp chỉ vừa đủ để duy trì họ," ông ấy tiếp tục rồi quay về phía tôi, ông ấy chia sẻ những dòng sau đây như thể ông ấy đang trích dẫn nó từ trong trí nhớ của mình.

I wish you enough sun to keep your attitude bright.

Tôi chúc bạn đủ ánh nắng để giữ lập trường của mình luôn sáng sủa.

I wish you enough rain to appreciate the sun more.

Tôi chúc bạn đủ những cơn mưa để biết trân trọng hơn ánh mặt trời.


I wish you enough happiness to keep your spirit alive.

Tôi chúc bạn đủ hạnh phúc đủ để giữ tâm hồn mình luôn tươi trẻ.

I wish you enough pain so that the smallest joys in life appear much bigger.

Tôi chúc bạn đủ nỗi đau để bất kỳ một niềm vui nhỏ nhoi nào trong cuộc sống cũng sẽ lớn hơn nhiều.

I wish you enough gain to satisfy your wanting.

Tôi chúc bạn có đủ mọi thứ để đáp ứng hết mọi nhu cầu.

I wish you enough loss to appreciate all that you possess.

Tôi chúc bạn đủ mất mát vì hiểu rõ giá trị của những thứ mình đang có.

I wish enough "Hello's" to get you through the final "Goodbye."

Tôi chúc bạn có đủ lời "Xin chào" để vượt qua lời "Tạm biệt" cuối cùng.

He then began to sob and walked away.

Rồi ông ấy bắt đầu khóc và bước đi.

My friends, I wish you enough!

Hỡi các bạn của tôi, tôi chúc bạn đủ !
Về Đầu Trang Go down
LopTruong

LopTruong


Tổng số bài gửi : 35
Join date : 08/04/2010
Age : 42

Những bài học cuộc sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những bài học cuộc sống   Những bài học cuộc sống I_icon_minitimeTue May 18, 2010 1:20 pm

Wow... toàn những bài học hay về giá trị cuộc sống

Ah... hình như bạn đang luyện dịch tiếng Anh luôn phải không?

Post tiếp đi bạn, cho tui luyện tiếng Anh ké lun Twisted Evil
Về Đầu Trang Go down
nhiop

nhiop


Tổng số bài gửi : 6
Join date : 13/04/2010
Đến từ : HCMC

Những bài học cuộc sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những bài học cuộc sống   Những bài học cuộc sống I_icon_minitimeThu May 20, 2010 4:54 pm

THE WINDOW
CÁNH CỬA SỔ


Two men, both seriously ill, occupied the same hospital room. One man was allowed to sit up in his bed for an hour a day to drain the fluids from his lungs. His bed was next to the room's only window. The other man had to spend all his time flat on his back.

Có hai người đàn ông nọ đều mắc bệnh nặng và cùng ở chung phòng trong bệnh viện. Một người đàn ông được phép ngồi dậy trên giường một tiếng đồng hồ mỗi ngày để rút chất dịch từ phổi của ông ấy ra. Giường của ông ấy ở cạnh chiếc cửa sổ duy nhất trong phòng. Còn người đàn ông kia thì phải nằm suốt.

The men talked for hours on end. They spoke of their wives and families, their homes, their jobs, their involvement in the military service, where they had been on vacation. And every afternoon when the man in the bed next to the window could sit up, he would pass the time by describing to his roommate all the things he could see outside the window.

Hai người đàn ông này trò chuyện với nhau suốt mấy giờ liền. Họ nói về vợ và gia đình của họ, nhà cửa, nghề nghiệp, thời gian phục vụ trong quân đội, những nơi chốn mà họ từng đi nghỉ mát. Và mỗi buổi chiều khi người đàn ông nằm cạnh cửa sổ có thể ngồi dậy, ông ấy giết thời gian bằng việc mô tả cho người bạn cùng phòng của mình tất cả những gì ông thấy được bên ngoài cánh cửa sổ kia.

The man in the other bed would live for those one-hour periods where his world would be broadened and enlivened by all the activity and color of the outside world. The window overlooked a park with a lovely lake, the man had said. Ducks and swans played on the water while children sailed their model boats. Lovers walked arm in arm amid flowers of every color of the rainbow. Grand old trees graced the landscape, and a fine view of the city skyline could be seen in the distance. As the man by the window described all this in exquisite detail, the man on the other side of the room would close his eyes and imagine the picturesque scene.

Người đàn ông nằm trên chiếc giường còn lại có thể sống được là nhờ vào những khoảnh khắc kéo dài 1 tiếng đồng hồ đó nơi thế giới của ông sẽ được mở rộng ra và trở nên sống động bằng tất cả những hoạt động và màu sắc của thế giới bên ngoài. Người đàn ông đã kể rằng cửa sổ nhìn ra một có cái hồ nước tuyệt đẹp. Thiên nga và vịt bơi lội tung tăng trên mặt nước và lũ trẻ đang điều khiển những chiếc tàu mô hình của chúng. Những cặp tình nhân tay đan tay dìu nhau đi giữa ngàn hoa với màu sắc rực rỡ như cầu vồng. Những cây cổ thụ to lớn làm cho cảnh vật thêm phần duyên dáng, và xa xa là cảnh quan xinh đẹp của thành phố vươn cao lên trời xanh. Khi người đàn ông gần cửa sổ miêu tả tất cả những hình ảnh một cách thật chi tiết tỉ mỉ, người đàn ông nằm phía bên kia trong phòng sẽ nhắm mắt lại và tưởng tượng khung cảnh đẹp như tranh ấy.

One warm afternoon the man by the window described a parade passing by. Although the other man could not hear the band, he could see it in his mind's eye as the gentleman by the window portrayed it with descriptive words. Unexpectedly, an alien thought entered his head: Why should he have all the pleasure of seeing everything while I never get to see anything? It didn't seem fair. As the thought fermented, the man felt ashamed at first. But as the days passed and he missed seeing more sights, his envy eroded into resentment and soon turned him sour. He began to brood and found himself unable to sleep. He should be by that window - and that thought now controlled his life.

Một buổi chiều ấm áp người đàn ông cạnh cửa sổ miêu tả một đoàn diễu hành đi ngang qua. Mặc dù người đàn ông kia không thể nghe âm thanh của dàn nhạc nhưng ông có thể nhìn thấy được điều đó trong trí tưởng tượng của mình khi quý ông gần cửa sổ phát hoạ lại nó bằng những từ ngữ giàu hình ảnh. Bất ngờ, một dòng suy nghĩ lạ lùng nảy ra trong đầu : tại sao ông ta lại được có tất cả niềm vui thú được chiêm ngưỡng mọi thứ trong khi tôi không bao giờ nhìn được gì cả? Dường như chẳng công bằng chút nào. Khi có ý nghĩ như thế, lúc đầu ông ta cảm thấy xấu hổ. Nhưng ngày qua ngày, ông ấy không được nhìn nhiều cảnh đẹp hơn, lòng ghen tị của ông bùng phát thành oán giận và nhanh chóng khiến ông trở nên khó chịu. Ông ấy bắt đầu lo lắng và mất ngủ. Giờ đây ý nghĩ rằng mình phải ở gần cửa sổ điều khiển cuộc sống của ông ấy.

Late one night, as he lay staring at the ceiling, the man by the window began to cough. He was choking on the fluid in his lungs. The other man watched in the dimly lit room as the struggling man by the window groped for the button to call for help. Listening from across the room, he never moved, never pushed his own button which would have brought the nurse running. In less than five minutes, the coughing and choking stopped, along with the sound of breathing. Now, there was only silence--deathly silence.

Một đêm khuya nọ, khi ông ấy nằm nhìn chằm chằm lên trần nhà, người đàn ông gần cửa sổ bắt đầu trở ho. Ông ấy đang bị nghẹn vì chất dịch trong phổi. Người đàn ông kia vẫn nằm thức trong căn phòng tối lờ mờ khi người đàn ông gần cửa sổ đang vật lộn mò tìm cái nút báo kêu cứu. Dù nghe thấy tất cả từ phía bên kia của căn phòng nhưng ông ấy không hề cử động gì, cũng không ấn nút báo của mình mà lẽ ra sẽ kêu được y tá chạy vào. Chưa đầy năm phút, cơn ho và nghẹn dừng lại, cùng với tiếng thở. Bây giờ, chỉ có sự yên lặng – một sự im lặng chết chóc.

The following morning, the day nurse arrived to bring water for their baths. When she found the lifeless body of the man by the window, she was saddened and called the hospital attendant to take it away--no words, no fuss. As soon as it seemed appropriate, the man asked if he could be moved next to the window. The nurse was happy to make the switch and after making sure he was comfortable, she left him alone.

Sáng hôm sau, người y tá trực ngày mang nước đến cho họ tắm. Khi cô ấy phát hiện người đàn ông nằm gần cửa sổ đã chết, cô ấy buồn rầu và gọi nhân viên bệnh viện đến mang xác đi – không một lời nói nào, không một tiếng ồn ào nào. Ngay khi đến lúc thích hợp, người đàn ông hỏi rằng liệu có thể chuyển ông ấy đến nằm cạnh cửa sổ. Cô y tá vui vẻ chuyển chỗ và sau khi đảm bảo ông ấy đã yên vị, cô bỏ lại ông ấy một mình.

Slowly, painfully, he propped himself up on one elbow to take his first look. Finally, he would have the joy of seeing it all himself. He strained to slowly turn to look out the window beside the bed. It faced a blank wall.

Ông ấy gượng người dậy bằng khuỷu tay mình một cách từ từ và đau đớn để đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật lần đầu tiên. Cuối cùng thì ông ấy cũng sẽ tận hưởng niềm vui được tận mắt nhìn thấy mọi thứ. Ông ráng sức từ từ ghé mắt nhìn ra cánh cửa sổ bên cạnh giường. Đối diện với nó là một bức tường trống.
Về Đầu Trang Go down
nhiop

nhiop


Tổng số bài gửi : 6
Join date : 13/04/2010
Đến từ : HCMC

Những bài học cuộc sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những bài học cuộc sống   Những bài học cuộc sống I_icon_minitimeTue May 25, 2010 9:23 am

THE SEED
HẠT GIỐNG


A successful business man was growing old and knew it was time to chose a successor to take over the business. Instead of choosing one of his directors or his children, he decided to do something different.

Một doanh nhân thành đạt biết mình đang già đi và đã đến lúc phải chọn người kế vị để tiếp quản việc kinh doanh. Thay vì chọn một trong những giám đốc hay những đứa con của mình, ông ấy quyết định làm điều gì đó khác đi.

He called all the young executives in his company together.

Ông gọi tất cả những người điều hành trẻ tuổi trong công ty tập hợp lại.

"It is time for me to step down and choose the next CEO," he said. "I have decided to choose one of you."

"Đã đến lúc tôi phải rút lui và chọn một Giám đốc Điều hành (CEO) mới," ông nói. "Tôi quyết định chọn một trong số các bạn."

The young executives were shocked, but the boss continued. "I am going to give each one of you a seed today - a very special seed. I want you to plant the seed, water it, and come back here one year from today with what you have grown from the seed I have given you. I will then judge the plants that you bring, and the one I choose will be the next CEO."

Những nhân viên trẻ đều kinh ngạc, nhưng ông chủ tiếp tục nói. "Hôm nay tôi sẽ đưa cho mỗi bạn một hạt giống - một loại hạt rất đặc biệt. Tôi muốn bạn gieo hạt giống này, tưới nó, và đem trở lại đây vào ngày này năm sau những gì mà bạn trồng được từ hạt giống mà tôi đã cho bạn. Sau đó tôi sẽ đánh giá những cây mà bạn mang đến, và chọn người sẽ là Giám đốc Điều hành mới."

One man, named Jim, was there that day and he, like the others, received a seed. He went home and excitedly, told his wife the story. She helped him get a pot, soil and compost and he planted the seed. Every day, he would water it and watch to see if it had grown. After about three weeks, some of the other executives began to talk about their seeds and the plants that were beginning to grow. Jim kept checking his seed, but nothing ever grew.

Một người đàn ông tên là Jim đã ở đó vào ngày hôm ấy và cũng như những người khác, anh ấy cũng nhận được một hạt giống. Anh ấy về nhà và phấn khởi kể cho vợ mình nghe câu chuyện. Cô giúp anh lấy một cái chậu, đất và phân bón và anh ấy gieo hạt. Mỗi ngày, anh ấy đều tưới nước và xem xem liệu cái cây có mọc hay không. Sau khoảng ba tuần, một vài nhân viên khác bắt đầu bàn tán về hạt giống và những cái cây của họ đầu phát triển. Jim tiếp tục theo dõi hạt giống của mình, nhưng không có cái gì mọc lên cả.

Three weeks, four weeks, five weeks went by, still nothing. By now, others were talking about their plants, but Jim didn't have a plant and he felt like a failure.

Ba tuần, bốn tuần, năm tuần trôi qua, vẫn chưa có gì. Bây giờ, mọi người đang nói chuyện về những cái cây của họ, nhưng Jim không có một cây nào và anh ấy cảm thấy mình thất bại.

Six months went by - still nothing in Jim's pot. He just knew he had killed his seed. Everyone else had trees and tall plants, but he had nothing. Jim didn't say anything to his colleagues, however. He just kept watering and fertilizing the soil - he so wanted the seed to grow.

Sáu tháng qua đi - vẫn không có gì trong chậu cây của Jim. Anh ấy biết anh ấy đã làm chết hạt giống của mình. Tất cả những người khác đều có cây mọc cao lớn, nhưng anh ấy không có gì cả. Thế nhưng Jim cũng không nói gì với đồng nghiệp của anh ấy. Anh ấy chỉ tiếp tục tưới nước và bón phân cho đất - anh ấy rất muốn hạt giống đâm chồi.

A year finally went by and all the young executives of the company brought their plants to the CEO for inspection. Jim told his wife that he wasn't going to take an empty pot. But she asked him to be honest about what happened. Jim felt sick at his stomach. It was going to be the most embarrassing moment of his life, but he knew his wife was right. He took his empty pot to the boardroom...

Rồi một năm cuối cùng cũng trôi qua và tất cả những người điều hành trẻ của công ty mang cây của họ đến cho Ngài Giám đốc Điều hành kiểm tra. Jim nói với vợ là anh ấy sẽ không mang đến cái chậu không. Nhưng cô ấy yêu cầu anh ấy phải thành thật về mọi chuyện đã xảy ra. Jim cảm thấy uể oải chán chường. Rồi đây nó sẽ là giây phút sượng sùng nhất trong cuộc đời, nhưng anh ấy biết vợ mình nói đúng. Anh ấy lấy cái chậu rỗng không đến phòng họp ban giám đốc…

When Jim arrived, he was amazed at the variety of plants grown by the other executives. They were beautiful--in all shapes and sizes. Jim put his empty pot on the floor and many of his colleagues laughed. A few felt sorry for him!

Khi Jim đến, anh ấy hết sức ngạc nhiên về nhiều loại cây được trồng bởi những người khác. Chúng thật xinh đẹp -- đủ mọi hình dáng và kích thước. Jim đặt cái chậu rỗng của mình lên sàn nhà và nhiều đồng nghiệp của anh ấy cười nhạo. Vài người cảm thấy tội nghiệp cho anh ấy !

When the CEO arrived, he surveyed the room and greeted his young executives. Jim just tried to hide in the back.” My, what great plants, trees, and flowers you have grown," said the CEO. All of a sudden, the CEO spotted Jim at the back of the room with his empty pot. He ordered the financial director to bring him to the front. Jim was terrified. He thought, "The CEO knows I'm a failure! Maybe he will have me fired!" When Jim got to the front, the CEO asked him what had happened to his seed. Jim told him the story.

Khi Ngài Giám đốc Điều hành đến, ông quan sát khắp phòng và chào đón những người điều hành trẻ tuổi. Jim cố gắng trốn ở phía sau. "Ôi trời, các bạn đã trồng được nhiều cây hoa lá to lớn biết bao," ngài Giám đốc Điều hành nói. Bất thình lình, ông nhìn thấy Jim phía cuối phòng với cái chậu rỗng. Ông yêu cầu giám đốc tài chính gọi Jim lên phía trước. Jim vô cùng khiếp sợ. Anh ấy nghĩ, "Ngài Giám đốc Điều hành biết mình là kẻ thất bại! Có lẽ ông ấy sẽ sa thải mình thôi!" Khi Jim tiến đến phía trước, Giám đốc Điều hành hỏi chuyện đã xảy ra với hạt giống của anh ấy. Jim kể chuyện cho ông ấy nghe mọi chuyện.

The CEO asked everyone to sit down except Jim. He looked at Jim, and then announced to the young executives, "Here is your next Chief Executive! His name is Jim!" Jim couldn't believe it. Jim couldn't even grow his seed. How could he be the new CEO? Then the CEO said, "One year ago today, I gave everyone in this room a seed. I told you to take the seed, plant it, water it, and bring it back to me today. But I gave you all boiled seeds; they were dead - it was not possible for them to grow. All of you, except Jim, have brought me trees and plants and flowers.

Giám đốc Điều hành yêu cầu mọi người ngồi xuống ngoại trừ Jim. Ông ấy nhìn Jim, rồi thông báo với những người điều hành trẻ, "Đây là vị tân giám đốc điều hành mới của bạn! Tên của anh ấy là Jim!" Jim không thể tin nổi. Thậm chí anh ấy không thể trồng được cái hạt giống của mình. Làm sao mà anh ấy có thể được làm Giám đốc Điều hành mới? Sau đó Ngài Giám đốc Điều hành nói, "Ngày này năm ngoái, tôi đã cho mỗi người trong căn phòng này một hạt giống. Tôi bảo bạn mang hạt giống đó về, gieo nó, tươi nó, và mang nó lại cho tôi ngày hôm nay. Nhưng tôi đã đưa cho tất cả các bạn những hạt giống đã luộc chín; tất cả chúng đều chết cả - chúng không thể phát triển được. Tất cả các bạn, ngoại trừ Jim, đã đem lại cho tôi nào cây nào hoa.

"When you found that the seed would not grow, you substituted another seed for the one I gave you. Jim was the only one with the courage and honesty to bring me a pot with my seed in it. Therefore, he is the one who will be the new Chief Executive!"

"Khi bạn nhận thấy rằng hạt giống đó không mọc cây được, các bạn đã thay thế hạt tơi cho bằng một hạt khác. Jim là người duy nhất với lòng can đảm và tính trung thực đã mang đến cho tôi một cái chậu có chứa hạt giống của tôi trong đó. Do đó, chính anh ấy là người sẽ làm Giám đốc điều hành mới!

If you plant honesty, you will reap trust

Nếu bạn gieo lòng trung thực, bạn sẽ gặt được sự tin cậy.

If you plant goodness, you will reap friends.

Nếu bạn gieo lòng tốt, bạn sẽ gặt được bạn bè.

If you plant humility, you will reap greatness.

Nếu bạn gieo lòng khiêm tốn, bạn sẽ gặt được thành quả vĩ đại.

If you plant perseverance, you will reap contentment

Nếu bạn gieo lòng kiên nhẫn, bạn sẽ gặt được sự toại nguyện

If you plant consideration, you will reap perspective.

Nếu bạn gieo sự suy xét, bạn sẽ gặt được quan điểm.

If you plant hard work, you will reap success.

Nếu bạn gieo sự chăm chỉ, bạn sẽ gặt được thành công.

If you plant forgiveness, you will reap reconciliation.

Nếu bạn gieo lòng tha thứ, bạn sẽ gặt được sự hoà giải.

So, be careful what you plant now; it will determine what you will reap later.

Vì vậy, hãy cẩn thận với những gì bạn gieo hôm nay; nó sẽ quyết định bạn sẽ gặt được những gì ngày mai.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Những bài học cuộc sống Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những bài học cuộc sống   Những bài học cuộc sống I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Những bài học cuộc sống
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Welcome to ACCP1003 Forum :: Hoạt động ngoại khóa :: Vui chơi - Giải trí-
Chuyển đến